Suốt 15 năm từ khi ra trường và trở thành một cô giáo mầm non, Phương Anh không nhớ nổi mình đã được bao nhiêu đứa trẻ gọi là “Mẹ”. Với cô, những tiếng gọi thân thương ấy chính là cách mà ông trời đã bù đắp, chữa lành cho cuộc đời mình. Gương mặt nhỏ lúc nào cũng tươi tắn lại thoáng bối rối khi nhắc về bệnh tình: “Căn bệnh của mình có phát triển chậm lại nhưng chưa bao giờ ngừng phát tác. Mình vẫn cần uống thuốc để duy trì và vẫn cảm nhận cơ thể đang bị nó ăn mòn từng chút và mình sẽ không bao giờ có được thiên chức làm mẹ giống những người phụ nữ khác. Vậy nên, mình càng trân quý những tiếng “mẹ” của các con gọi”.
Báo Thời Nay Báo Thời Nay 338 ngày